CON NGƯỜI BỖNG CHỐC HÓA HƯ VÔ




“Vũ trụ vần xoay, thời gian tuần hoàn” đã là kiếp người thì phải sống trong cái quy luật của tạo hóa dù con người ta có sống và đi khắp bốn phương thiên hạ, cuối cùng họ cũng trở về nơi bắt đầu. Bởi trái đất của chúng ta luôn tròn và nhỏ bé. Ta không thể nào thoát khỏi nó cho dù muốn hay là không. Có nhiều điều trong cuộc sống ta ngẫm ra, đó là từ quá khứ, hiện tại và tới tương lai, nó hoàn toàn đúng khi bản thân ta được rèn luyện, học hỏi được chữ nhận và học cách “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
Có một câu hát trong bài “Cát Bụi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn  mà tôi tâm đắc nhất là “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai tôi về lại cát bụi…” Đã là kiếp người thì không thể nào tránh khỏi được cái vòng tuần hoàn ấy. Sinh ra, lớn lên và rồi lại mất đi mãi như lúc chưa được sinh ra. Ký ức về sự sinh ra và mất đi mờ nhạt hơn rất nhiều so với những dấu ấn mà bạn để lại khi còn sống. Có nhiều lúc tôi tự hỏi: tôi chẳng biết tôi sống để làm gì nữa. Tại sao tôi phải tồn tại ? Ai đã đem tôi vào thế giới này ? Ai đã làm cho tôi lớn lên từng ngày ? để rồi giờ đây lại cất tôi ra đi vĩnh viễn ? Cuộc đời hệt như cuộc chạy đua, người ta hết sức ùa mình vào cuộc đua ấy. Giành lấy thứ này, giữ lấy thứ kia rồi rốt cuộc cũng nhận ra mình chẳng phải chủ nhân của nó. Nắm rồi buông, được rồi mất. Cười rồi khóc, hạnh phúc rồi đau buồn…Bữa tiệc nhân gian này có biết bao mùi vị khác nhau. Nếm đủ rồi thì lại trở về với cát bụi, về với cõi quên lãng.
Con người ta khi chết  thì cũng rồi thì cũng chỉ nằm trong một chiêc quan tài, nằm trong một tấc đất dù giàu có thế nào khi chết thì cũng chỉ về lại với hai bàn tay trắng dẫu biết rằng khi sống rất giàu sang, rất quyền lực nhưng khi chết thì cũng chỉ thế thôi. Thế đấy, cuộc sống con người chỉ thoáng qua, quan trọng là chúng ta làm gì để vun đắp để làm rõ cho sự hiện hữu của mình. Cuộc sống này chỉ là quán trọ,  là nơi tạm dừng chân trong một cuộc hành trình hồi hương đầy gian khó. Thế gian là nơi bắt đầu sự sống còn thiên đàng mới là nơi tôi thụ hưởng sự sống mình cách trọn đầy và tuyệt hảo nhất. Hãy cố gắng sống làm sao để khi nhắm mắt, mọi người có thể nở nụ cười tươi, lòng nhẹ nhàng thanh thoát không còn chút vấn vương gì. Hãy sống như đã chết để có thể chết đi cho sự sống mới và đích thực đang chờ mình.
Hãy sống một cuộc sống trọn vẹn, yêu thương để chính mình khi chết cũng được ngài thương sót. Khi mọi sự qua đi, khi thần chết hoàn toàn bị đánh bại. Tất cả chúng ta sẽ cùng tái hợp với nhau trong ngôi nhà thân ái của mình. Nơi đó sẽ không còn nước mắt, không còn chia ly, không còn đau đớn, không còn tranh giành. Nơi đó, chỉ còn có tình thương và sự hợp đoàn. Nơi đó, ta sẽ vui niềm vui của ngày hội, Vang khúc ca mừng chiến thắng của Chúa Tể hoàn tất công cuộc tạo dựng của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Áp-ra-ham​—⁠Một gương mẫu về đức tin

HẠNH PHÚC